)Sáng tháng Năm… em choàng tỉnh giấc, cái nắng hè đã rực rỡ phía ngoài kia khung cửa sổ… còn em, em đang sao thế này? sao thấy mình trống trải đến vậy?…
Một ngày trước tháng Năm, em mong chờ từ anh một câu nói, ngồi chờ một cuộc điện thoại… và cứ mỗi lần chuông reo tim em lại đập rộn rã, để rồi, mỗi lần gác máy lại là thêm một lần thất vọng… cứ thế em chờ, em đợi… đợi anh!
Đã từng có một sáng tháng Năm nào đó, anh đến dưới ánh nắng rạng rỡ kia, anh cười, anh nói, anh hát cho em nghe những bài tình ca ngọt ngào…
Có lẽ, giờ này anh đang vui với một tháng Năm nay, và đã quên đi cái tháng Năm xưa đã từng hiện hữu, đã từng cháy rực… Và em biết, anh cũng đã quên cái ngày đầu tháng Năm của em và anh, cái ngày chỉ là của riêng em và anh thôi… em cứ trách anh rằng anh chẳng nhớ được chuyện gì, anh hay quên những kỷ niệm của hai ta. Nhưng, biết đâu quên thế lại tốt hơn phải không anh, như thế sẽ tốt cho cả anh và em…
Ngày xa nhau, anh lồng chiếc nhẫn vào tay em, em đã nói rằng, đến chừng nào chiếc nhẫn còn ở trên tay em thì khi đó em vẫn chờ anh. Thế mà, em đã tháo nó ra và cất đi, mặc kệ anh kiếm tìm, em vẫn chạy, em vẫn trốn…